Theo cha mẹ, yếu tố nào quan trọng ĐẦU TIÊN trên hành trình can thiệp thành công cho con?
Trong suốt 5 năm đồng hành và dẫn dắt hàng ngàn cha mẹ, từ khi họ là người mới, đến khi đạt được những thành công giúp con bật âm, cải thiện bản thể, hành vi, nhận thức. Cũng như nhìn thấy những cha mẹ chưa thành công.
Mình nhận thấy rằng, cái tất cả cha mẹ thiếu không phải là cơ hội, mà sự khác biệt ở đây đến từ việc ai đủ năng lượng để vượt qua hai "rào cản" dưới đây.
Chúng ta không hành động, vì chúng ta không biết, chúng ta không tin.
Không biết rằng mình có thể làm được,
không biết rằng ngoài kia người ta đã và đang làm, đã và đang giúp con hàng ngày.
Vì Không biết nên không tin.
Vậy để có niềm tin thì sao ạ?
Niềm tin đến từ thông tin và sự tương tác. Đó là khi cha mẹ trải nghiệm Mẹ Việt, nói chuyện với nhà chuyên môn, học 3 buổi khai mở, nhìn thấy những người giống mình đã làm được. Lúc đó, cha mẹ mới vỡ oà rằng "A, họ cũng giống mình, họ làm được, mình cũng tin mình làm được!"
Rồi niềm tin vào đội ngũ thầy cô Mẹ Việt. Nhiều cha mẹ chỉ cần học 1 buổi khai mở đã vô cùng yêu quý và tin Mẹ Việt, có cha mẹ học 2-3 buổi, có cha mẹ cẩn thận hơn vào website nhìn những thứ Mẹ Việt làm… Lúc đó cha mẹ đã có niềm tin.
Rồi niềm tin về tiềm năng vô hạn của con, niềm tin về chính bản thân mình, niềm tin rằng chỉ cần hành động thì chắc chắn sẽ tốt hơn là không hành động....
Đó là chữ "DÁM LÀM, DÁM HÀNH ĐỘNG".
Cha mẹ đã tin cô Thuần, tin Mẹ Việt, tin bản thân mình làm được rồi… nhưng vẫn chưa dám hành động.
Vì sao ạ? Vì SỢ
Tại sao sợ? Vì niềm tin vẫn chưa đạt đủ đến “ĐỘ SÔI”
Mọi người biết không, nước đun đến 99 độ chỉ nóng chứ chưa sôi. Mà phải đúng 100 độ, thêm đúng 1 độ nữa thôi cha mẹ ạ. Đúng 1 độ nữa nhưng đó là chữ "DÁM", đó là "HÀNH ĐỘNG".
Bởi bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi nào… đứng trước một cơ hội… bao giờ kèm theo nó cũng là một nỗi sợ:
Sợ đã muộn.
Sợ không làm được.
Sợ tốn tiền.
Nhưng nếu bình tĩnh xem xét, ta sẽ nhận ra rằng những nỗi sợ đó... chỉ có một tác dụng duy nhất... đó là ngăn chúng ta hành động, là đánh mất thời gian của con.
Nếu chúng ta không làm thì thời gian có dừng lại không ạ?
Chúng ta không làm thì con chúng ta có tự cải thiện được không ạ?
Chúng ta không làm thì người khác có làm không? Rõ ràng, kể cả chúng ta không làm thì người khác họ vẫn làm, họ vẫn thành công, họ vẫn đạt kết quả tốt... chỉ có chúng ta và con chúng ta bị thụt lùi dần thôi...
Rõ ràng “Chúng ta không LÀM thì AI LÀ NGƯỜI LÀM?” “Ai là người giúp cho con chúng ta trọn hành trình?”
Cha mẹ nhớ rằng, đồng hành cùng con có nhu cầu đặc biệt, không phải là 1 năm, 2 năm… mà là trọn hành trình từ khi con học mầm non, mẫu giáo, đến khi con vào cấp 1, cấp 2, cấp 3 và phát triển nghề nghiệp. Con có những điểm khác biệt trong cách suy nghĩ, hành vi và cách học tập… thế nên chúng ta phải học mới có thể đồng hành phát huy được tối đa các tiềm năng của con, để mở rộng nhất cánh cửa cuộc đời con.
Chúng ta sợ nghèo phải không... Nhưng chúng ta có nghĩ rằng, càng nghèo thì càng phải học và chịu khó học vì con, càng học sẽ càng tiết kiệm... nếu giàu ta có thể thuê gia sư, thuê kèm 1-1, thuê chuyên gia... nhưng nghèo mà chúng ta không tự thân vận động... thì chúng ta có kết quả không ạ?
Có một nghịch lý là, càng tiếc tiền ta lại càng mất nhiều tiền hơn ở sau này. Càng tiếc tiền, cũng là sẽ càng tiếc nhiều thứ hơn sau này.
Hãy đọc và lưu bài viết này, sau đó 6 tháng nữa cha mẹ xem lại xem có đúng không.
Lúc đó có cha mẹ sẽ nói rằng thật may mắn vì mình đã hành động, 6 tháng không dài nhưng cũng không ngắn, 6 tháng đã giúp cho chính bản thân mình và con cải thiện quá nhiều, cha mẹ tự tin hơn, nhiều kiến thức hơn, nắm chắc kỹ năng hơn, giúp con được nhiều hơn, tiết kiệm tài chính hơn… con thì tiến bộ hơn mỗi ngày.
Nhưng lúc đó cũng sẽ có cha mẹ “hối tiếc”, cha mẹ sẽ lại nhìn thấy những người ngồi cùng mình ngày hôm nay, họ đã hành động, họ có kết quả... Và chúng ta lại tiếp tục vòng lặp luẩn quẩn với các câu hỏi… tại sao lúc đó mình không hành động ngay, tại sao... một loạt câu hỏi tại sao... và sau đó là sự tiếc nuối, là sự trách cứ bản thân... là sự đầu hàng... vì nhìn vào thực tại, mọi thứ đã nghiêm trọng hơn... chúng ta lại Sợ - lại không DÁM... chúng ta lại nói là biết thế tôi làm từ 6 tháng trước... còn giờ muộn rồi... con nặng hơn rồi... và cha mẹ biết chuyện gì xảy ra tiếp không ạ? Họ lại tiếp tục không làm.
Nếu muốn làm chúng ta sẽ tìm giải pháp
không muốn làm chúng ta sẽ tìm được đủ mọi lý do để DỪNG LẠI.
Cha mẹ thấy chữ DÁM - dám bước qua nỗi sợ để chiến đấu... nó quan trọng không ạ? Khi đã có niềm tin... tức là chúng ta đã đạt 99 độ rồi. Chỉ còn 1 độ duy nhất đó là chữ "DÁM CHIẾN ĐẤU HẾT MÌNH".
Dám vì ai ạ? Vì chính tương lai của con, tương lai của gia đình và tương lai của chính chúng ta.
Hãy nhớ rằng: “Không có gì ĐẮT GIÁ hơn khi mình bỏ lỡ một CƠ HỘI”. Đặc biệt đó là “Cơ hội cho can thiệp sớm cho con”.
Mất tiền
Mất thời gian
Nhưng quan trọng nhất là mất chi phí cơ hội mà sau này, dù bỏ bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không mua lại được…
Vì vậy, khi đứng trước một cơ hội phải MẠNH MẼ nắm bắt và hành động.
Hãy xem xét cái được cái mất một cách rõ ràng
Hãy đưa lên bàn cân thay vì chỉ tính toán sơ qua trong suy nghĩ…
Nếu há miệng chờ sung thì kể cả khi quả sung rơi xuống miệng, thì đó cũng chỉ là quả sung đã thối rồi mà thôi.
Chúc tất cả cha mẹ chúng ta ở đây, hãy bước đi, hãy tin vào chính mình, tin vào con, tin vào Mẹ Việt, để hành động, để cùng nhau xây dựng những điều tốt đẹp nhất cho con cái chúng ta.
Đó là lời chúc cuối cùng, cũng là lời nhắn nhủ mình gửi đến cha mẹ... Hẹn gặp lại cha mẹ trên hành trình chuyên sâu nha!