Chào các bạn đọc giả của blog Meviet. Mình là Cỏ Dại. Hôm nay, mình rất mong muốn được tâm sự về câu chuyện tình yêu của chính mình. Như một cơ hội để trải lòng, cũng là một lời nhắn gửi đến người mình yêu. Gửi chàng bộ đội của em. Gặp anh, yêu anh là điều em chẳng thể ngờ…

Duyên Gặp Gỡ

Em, một cô gái, 29 tuổi, đúng nghĩa chưa một mảnh tình vắt vai. Một vài cuộc gặp gỡ, giới thiệu nhưng cũng chẳng đi đến đâu. Em tin rằng sẽ chẳng thể tìm được một nửa đích thực của mình. Trong môi trường làm việc hiện tại, mấy ai có thể hiểu những ước mơ, khát khao cháy bỏng trong em. Vì thế, em đã từng khước từ rất nhiều lời giới thiệu. Vậy mà thế nào em lại nhận lời mai mối này. Lời mai mối mang anh đến cuộc sống của em.

Anh, một anh bộ đội chính hiệu, kiệm lời, dáng người nho nhỏ, da ngăm đen.

Anh học trên em một khóa, cùng trường từ mẫu giáo đến cấp ba. Hai đứa cách nhà nhau chắc cỡ 1 cây số. Anh nhiều lần đến nhà cô giáo chủ nhiệm cấp hai ngay gần nhà em. Cơ quan cũ anh làm việc cũng ngay sát khu nhà em trọ. Thế nhưng, hai đứa chưa từng một lần giáp mặt, cũng chẳng hề có ấn tượng về nhau. 

Hai đường thẳng song song tưởng chừng chẳng thể gặp gỡ. Vậy mà chúng ta đã gặp nhau nhờ người thứ ba. Một người chị vốn chỉ biết em trong công việc.

Chào em, rất vui được làm quen với em”. Tin nhắn đầu tiên của hai đứa, và chúng ta bắt đầu quen nhau như thế đấy ^^

Hạnh Phúc Đến Bất Ngờ 

tinh yeu

Tình cảm dành cho anh phát triển một cách nhanh chóng khiến em không ngờ tới. Ngay từ những tin nhắn đầu tiên. Không hề là câu chuyện giữa hai người được mai mối. Không những câu từ khách khí. Đơn giản là câu chuyện của những người bạn, hai người đồng hương, cùng công tác xa nhà. 

Cuộc gặp gỡ đầu tiên. Dù mưa gió, anh vẫn đi xe đến đón em. Em chẳng thể quên cái cảm giác ngượng ngùng, bối rối khi lần đầu gặp gỡ ấy. Cũng chẳng thể quên lời hứa hẹn của anh khi hai đứa ra về. “Hẹn gặp em ở Tam Nông nhé” <3 

Rồi những dòng tin nhắn như dài thêm mỗi ngày. Những câu chuyện hàng đêm như không có hồi kết.

Anh, tưởng chừng như không thể hiểu những hoài bão ấp ủ trong em. Lại là người lắng nghe câu chuyện của em một cách chân thành, không phán xét.

Cái nắm tay ngượng ngùng, ướt đẫm mồ hôi. Nụ hôn đầu không hề báo trước. Những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đầy thương nhớ. Hay giây phút bình yên tựa vào vai anh… Đó sẽ mãi là những ký ức ngọt ngào em chẳng thể quên.

Anh, chàng quân nhân bình dị, không những lời mật ngọt đầu môi. Chàng trai ấy không biết từ bao giờ đã khiến trái tim em rung động từng ngày. Và anh, chứ không phải ai khác, là người thổi bùng trong em khát khao được yêu thương, khát khao được hạnh phúc.

Em những tưởng chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích, cuối cùng cũng xuất hiện bên em. Nhưng…

Tình Yêu Đâu Chỉ Có Màu Hồng

Tình cảm đến thật nhanh, cũng là giây phút em ngỡ ngàng không biết trái tim mình ra sao. Nó mang đến những cảm xúc mà trước đây em chưa hề biết đến. 

Là nỗi nhớ nhung, mong ngóng được gặp anh, được ở cạnh anh mỗi ngày. Hình bóng anh như hằn sâu trong tâm trí. Để rồi vì nhớ anh mà thất thần lải nhải một bài hát buồn. Khắc khoải mong chờ từng tiếng báo tin nhắn từ anh.

Là cảm giác hụt hẫng khi đang nói chuyện mà không thấy anh đâu. Nỗi buồn man mác khi không hiểu anh nghĩ gì. Hay cảm giác bứt rứt đến tận cùng khi anh im lặng. 

Người em có tình cảm, vốn chẳng phải là chàng trai hoàn mỹ bước ra từ câu chuyện cổ tích!!!

Chàng trai ấy, nếu như em ngừng gợi chuyện thì cũng không biết nói gì với em nữa.

Chàng trai ấy chẳng biết dỗ dành khi em giận dỗi. Em khóc, em buồn cũng chỉ biết đứng nhìn mà thôi. 

Cũng chàng trai ấy, dù trễ hẹn với em, cũng không thông báo trước lấy một lời. Khiến em phải lo lắng, mong chờ.

Anh luôn nói “Anh như thế nào, em còn không biết sao. Tính anh vốn khô khan, chẳng biết lãng mạn, chẳng biết ngọt ngào”. Nhưng anh trầm lắng, kiệm lời quá ấy…. Anh biết không, lúc nào em cũng cố tỏ ra mình là người cứng rắn. Nhưng bên trong đó là một cô bé mong manh vô cùng. Cũng vì thế mà em hay nhạy cảm, luôn khát khao một vòng tay vỗ về, yêu thương nơi anh!

Cứ như vậy… nhiều lúc em thấy buồn, thấy tủi thân, thấy anh không hiểu em! Và em cũng tự hỏi, không biết em có làm anh mệt mỏi…?

Đúng là tình yêu đâu chỉ có màu hồng. Người khiến em cười thật nhiều cũng chính là người làm em khóc rất nhiều.

Nỗi Lòng Của Em, Anh Có Hiểu

tinh yeu

Đã bao lần, vì yêu anh, em những tưởng có thể bỏ qua những hành động vô tâm đó. 

Mỗi lần giận nhau, mình cứ để cái tôi lớn lên, để rồi cuối cùng rơi vào im lặng. Có thể em đúng, cũng có thể anh đúng. Nhưng đúng để làm gì nếu nó khiến khoảng cách giữa hai ta ngày càng xa???

Có bao giờ anh từng nghĩ đến điều em thật sự cần. Cái em cần là cảm giác được yêu, được quan tâm, được dỗ dành,…

Em mong chờ một người có thể nhún nhường em một chút. Nếu em giận dỗi, sẽ gọi ngay cho em để trách móc hoặc hỏi em tại sao như vậy. Chứ không phải luôn im lặng, hay nhắn tin và đợi chờ tiếng nói từ phía em. 

Một người sẽ thể hiện ra, nói ra những nhớ nhung, trách móc, giận hờn chứ không phải luôn để em tự hiểu.

Người sẽ lải nhải với em vài câu khi em kể chuyện thay vì chỉ cười. Để em biết anh đang lắng nghe và muốn nói chuyện với em.

 Hay đơn giản chỉ cần hỏi han em một chút mỗi ngày.

Nhiêu đó thôi, có phải là đòi hỏi quá nhiều không anh??  

Em không cần anh phải nói những lời đường mật. Cũng không cần anh phải cưng nựng, chiều chuộng em. Em đơn giản chỉ muốn hiểu về anh hơn mỗi ngày. 

Em yêu anh và luôn mong muốn mình có thể chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống.

Em là như vậy đó!! Nếu có yêu em thực lòng, thì chàng bộ đội của em, em tin anh sẽ hiểu!

Yêu Cũng Là Một Lựa Chọn

tinh yeu

Em, 29 tuổi, cái em cần không phải là một tình yêu đầy mơ mộng. Một cuộc hôn nhân chớp nhoáng chỉ vì sự thúc giục của gia đình. Cái em cần là một người sẵn sàng chia sẻ. Một người sẵn sàng cùng em vun đắp, hoàn thiện chính mình để xây dựng một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Em không mong cầu một tình yêu không hiểu lầm, tranh cãi. Điều em muốn là sau những hiểu lầm, tranh cãi, ta hiểu về nhau hơn và hành động để hướng về nhau.

Với em, yêu cũng là một lựa chọn. Đó là hành trình lựa chọn để đồng hành, gắn kết trong chặng đường tiếp theo sau đó. 

Trong hành trình đó, đôi khi cần sự can đảm để phá đi những khoảng cách, bỏ đi cái tôi của mình. Hay can đảm thay đổi để cùng nhau tốt hơn.

Yêu anh, em chưa bao giờ hối hận! 

Nếu không vì yêu, có lẽ em đã không biết học cách yêu thương, học cách chấp nhận.

Nhưng em không muốn chỉ vì yêu mà cố chấp chấp nhận những điều khiến mình tổn thương. Để rồi một ngày nào đó, chính những điều cũ kỹ có thể đưa chúng ta đi về hai ngã rẽ. 

Và cả hai phải hối hận bởi ngày ấy mình đã không buông bỏ cái tôi một chút, để cùng nhau đi về một hướng.

Khi em viết những dòng này, cũng là lúc em đợi chờ lời hồi đáp từ phía anh. Một lời hồi đáp, một hành động đầy quyết đoán. 

Dù anh có hành động ra sao thì đó cũng là một lựa chọn.

Nếu như anh lựa chọn ở bên em, anh không thể đứng yên. Nếu thực sự yêu em anh nhất định phải bước tới. Đừng bước 1 nếu anh có thể tiến đến 10. Em là cô gái yêu anh nồng nàn da diết. Nhưng em cũng không dành hết cả thanh xuân để đợi anh đâu. 

Nếu anh nghĩ chúng mình đúng là một nửa của nhau thì… tay em này!

 Anh hãy bước đến và nắm lấy ^_^               

P/S: Cảm ơn Thuần đã cho mình cơ hội được tâm sự, được nói ra để cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm trong lòng. Mình cũng rất cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện của mình.                                                                             

Đôi Chút Về Cỏ Dại

Một cô gái đầy nội tâm - 1m55, Mê phim hàn xẻng, thích nuôi thú cưng^^. Cô luôn khát khao được học hỏi, vươn lên trong cuộc sống và mang lại các giá trị tốt đẹp cho cộng đồng ...

Xem Tất Cả Bài Viết Của Tác Giả